First topic message reminder :Tớ đã từng ghét kậu. Thậm chí, có những lúc tớ coi kậu là kẻ thù ko đội trời chung. Trong thâm tâm tớ lúc đó, kậu là kẻ đáng ghét nhất mà tớ từng thấy. Mỗi lời nói của kậu để trêu chọc tớ, tớ thấy rất khó chịu, bực bội. Đã có lúc tớ tự hỏi có cách nào để trừ khử những đứa như kậu cho khuất mắt tớ. Đó là lúc tớ chưa biết trông kậu dzư lào hay tính tình ra sao
...............................................
Một ngày đẹp trời, tớ nhìn thấy một người đi cùng đám bạn của người đó. Người đó đc lũ bạn gọi bằng đúng cái biệt danh mà tớ hay gọi kậu. Và tớ biết đó chính là kậu
Một khoảng thời gian ko dài nhưng cũg ko thể coi là ngắn trôi qua, tớ tiếp xúc vs kậu nhiều hơn. Dường như tớ đã bớt ghét kậu hơn. Và tớ đã bắt đầu quý kậu. Để zồi 1 ngày, cuối cùng, tớ cũng đã fải tự thú nhận vs chính mình rằg: tớ thjx kậu. Tớ giữ mãi điều này trong lòng, chỉ kể cho mỗi đứa bạn thân nghe. Nhưng có cái rỳ đó cứ thôi thúc tớ, giục giã tớ, bắt tớ fải nói cho kậu biết cái điều đấy. Và tớ đã nói kậu. Tớ dồn hết cam đảm vào đôi tay để gõ lên bàn fím, chat vs kậu và nói ra cái điều mà tớ rất ngại nói trực tiếp ấy
Quả nhiên, kậu ngạc nhiên và hỏi tớ lý do. Tớ đã trả lời thẳg thắn tất cả và cảm thấy thật nhẹ nhõm sau khi đã nói vs kậu điều đấy.
Tớ cũg đã chuẩn bị tinh thần cho lời từ chối của kậu. Vì thế nên lúc kậu từ chối,tớ buồn lắm nhưg cũg cố ko để lệ tuôn rơi cả đêm. Hôm đó, nước mắt tớ chỉ ứa ra, nhưng chỉ một lúc thôi bởi tớ đã chuẩn bị sẵn tih thần từ trước zồi mà. Những ngày sau đó, mỗi khj gặp kậu,tớ đều cố gắg làm như ko có chuyện rỳ xảy ra. Nhưng mà sao khó qá!
Tớ càng cố gắg thì càg ko thể. Tớ đã suy nghĩ.....suy nghĩ....trong một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó,tớ càg ngày càg thích kậu hơn. Bởi vì kậu là ng khác giới đầu tiên quan tâm và tốt vs tớ
Kậu nói tớ rằng: tớ kứ coi kậu là người để chia sẻ niềm vui hay trút giận nếu như tớ bực bội hay buồn fiền. Thực sự là chưa có ai nói vs tớ những điều như vậy kả,kể kả những người mà tớ luôn koi là bạn rất thân. Tớ thấy kậu kứ như siêu nhân ý. Kậu xuất hiện và quan tâm tớ đúg lúc tớ đag đau khổ và tuyệt vọg nhất. Tớ coi kậu như túi thần kì ko đáy của Đorêmon chứa đựng rất nhiều điều mà tớ đã kể vs kậu mỗi khj tớ ức chế hay vui vẻ.... Và zồi....một hôm tớ đã fải 1 lần nữa khẳg địh vs chíh mìh rằg: tớ ko còn thích kậu nữa. Phải,tớ ko thjx kậu mà tớ iêu kậu. Tớ iêu kậu rất nhiều,rất rất nhiều. Có người cho rằg tìh cảm của tớ dàh cho kậu là fù fiếm, vớ vẩn. KkKkKkKkKkKkOoOoOoOoOo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ! Tớ hiểu rõ mình hơn ai hết chứ. Tớ biết rõ rằg tớ đag iêu kậu, có khi còn hơn kả chíh bản thân tớ. Tớ thấy vui khi từ lúc iêu kậu,kuộc đời tớ như đẹp hơn
,tớ như iêu đời hơn,vui hơn,cố gắg sốg có ích hơn. Hay nói cách khác, tớ đag tự thay đổi mìh vì kậu. Tớ lấy kậu làm độg lực để tớ học tốt hơn, sốg có ích hơn. Kậu ko baoh có thể biết đc rằg kậu quan trọg trog kuộc đời tớ như thế nào đâu. Bởi vậy tớ sẵn sàg bỏ qa và thôg cảm cho những lần tớ tìm kậu và địh kể lể vs kậu bao nhiêu là chuyện nhưng bi h hầu như lần nào cũg vậy, kậu luôn nói rằg kậu có việc bận, có việc....bla....bla....Tớ buồn,buồn,buồn nhiều lắm nhưng biết làm thế nào đc. Nhưng dù sao tớ cũg muốn nói vs kậu rằg: Tớ iêu cậu rất nhiều...